Nhìn chung thì đó là một ngày tồi tệ.
Sau
khi gặp một số chuyện chẳng hay ho gì mà tôi nghĩ nếu kể tất cả ra đây
sẽ khiến bạn phải bực mình lây, tôi quyết định tới tiệm ăn ưa thích của
mình. Nếu có cách nào để nhanh chóng giúp tôi lấy lại tinh thần, thì đó
chính là món bánh mỳ nướng với trứng ở tiệm này – nó ngon đặc biệt, ngon
kinh khủng. Và có lẽ vận xui đã hết nên tôi còn “soi” được một chỗ đậu
xe ngon lành ngay phía trước cửa tiệm, dù bãi đậu xe đã chật kín.
Đúng,
tôi đã nghĩ rằng vận xui của mình đã trôi qua, cho đến khi tôi phải
dừng xe một chút cho một người đi bộ qua đường. Trong khi tôi chuẩn bị
phóng xe vào chỗ trống đã nhằm trước, thì một anh chàng lái chiếc xe thể
thao nhỏ nhắn vượt ngay qua mặt tôi, và đương nhiên, “xí” luôn chỗ đậu
xe mà tôi đang hướng tới.
“Trời đất ơi” – Tôi tự đau khổ cho mình – “Lại nữa. Thêm một chuyện tồi tệ cho một ngày tồi tệ”.
Vốn
không phải là kiểu người thích đối đầu, nên tôi thở dài, chuẩn bị lùi
xe lại một chút để đi tìm một chỗ đậu khác trong bãi xe kín mít (một
cách vô vọng).
Nhưng khi tôi liếc nhìn anh chàng lái chiếc xe thể
thao, tôi để ý thấy còn có một cô gái ngồi bên cạnh anh ta. Họ đang nói
chuyện gì đó. Cô gái chỉ về phía tôi. Rồi tôi thấy đèn hậu của xe anh
ta sáng lên khi anh ta lùi xe ra khỏi chỗ đậu mà anh ta vừa “chiếm” của
tôi. Khi xe anh ta lùi hẳn ra ngoài, anh ta kéo cửa kính xuống.
- Tôi xin lỗi – Anh chàng này nói to – Tôi không để ý thấy là anh đã bật đèn báo hiệu sẽ đỗ vào chỗ này.
Ái chà, đây đúng là điều mà tôi đã không kỳ vọng. Và tôi không chắc chắn rằng mình nên phản ứng thế nào.
- Ồ, người nào nhanh thì thắng ấy mà – Tôi đáp – Đấy là chỗ của anh, nếu anh muốn.
- Khôôông – Anh ta dài giọng – Tôi cũng rất ghét khi ai đó chiếm chỗ đậu xe của mình. Tôi không thể làm thế với người khác.
Anh
ta mỉm cười, vẫy tay và lái vào phía trong bãi đậu xe, nhường chỗ trống
đó cho tôi. Tôi bước vào tiệm ăn, cảm thấy thật thoải mái, như được
tiếp thêm năng lượng, với cái nhìn tích cực hơn hẳn về cuộc sống. Nước
cam chưa bao giờ ngọt hơn thế. Bánh mỳ nướng trứng cũng chưa bao giờ
ngon hơn thế. Mà lại đúng là nướng hơi cháy như tôi thích nữa chứ!
Khi
tôi chuẩn bị rời khỏi tiệm ăn, tôi để ý thấy cặp đôi đi xe thể thao
cũng sắp kết thúc bữa ăn. Tôi dừng lại cảm ơn họ lần nữa, nhưng anh
chàng lái xe nhún vai như thể đó chẳng phải chuyện gì quan trọng.
- Cuộc sống quá ngắn, nên chúng ta không nên lãng phí thời gian hay năng lượng để làm một kẻ tồi tệ - Anh ta nói.
Tôi
biết – và tôi cũng rất bất ngờ trước triết lý độc đáo của anh ta. Chúng
ta đang sống ở thời điểm mà hầu hết mọi người dường như đều quan tâm
đến việc bảo vệ những gì được coi là quyền lợi của mình, hơn là phải làm
điều gì thực sự là đúng, và chúng ta không ngại là một kẻ tồi tệ nếu đó
là cách dễ nhất. Đôi khi tôi cũng thế. Nhưng hôm ấy, tôi đã có nhiều
cảm hứng từ nguyên tắc “không tồi tệ” của anh chàng đi xe thể thao, đến
mức tôi cũng cố gắng sống theo nguyên tắc đó suốt lâu nay. Và bạn tin
không, ngày hôm đó hóa ra tốt hơn nhiều so với mức tôi tưởng tượng.
Và
tôi viết lại nguyên tắc này cho bạn. Nó thực sự không khó khăn gì cả.
Cốt lõi của nó còn rất đơn giản là đằng khác: đừng làm một kẻ tồi tệ.
Và bạn sẽ có nhiều ngày tốt lành.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét