Tiếng trống hết giờ vang lên, Thảo Ly chậm chạp mang nộp bài
rồi ể oải bước ra khỏi phòng thi. Hóa là môn nó vừa thi xong- môn thi
học kì cuối cùng cũng môn nó làm kém nhất. Không hiểu sao, Ly rất sợ học
hóa.
Chính vì vậy, nó luôn cố tình tránh né việc học hóa. Lâu dần, kiến thức
bị hổng quá nhiều khiến nó gần như mù tịt môn này. Khi ôn thi học kì,
nó chỉ chú tâm ôn các môn khác và bỏ quên hóa vì nó nghĩ sẽ được các
đồng đội trợ giúp như mọi lần. Nhưng lần này thì khác. Giáo viên coi thi
quá khó khiến nó không ngọ ngoạy nổi và gần như bỏ trắng bài thi. Điểm
thi học kì hóa lần này cộng với mấy điểm số let đẹt ở lớp chắc chắn sẽ
khiến Ly tuột mất danh hiệu HSG, cái danh hiệu mà suốt 7 năm qua nó luôn
cố gắng đạt được. Hơn thế nữa, nó sẽ làm ông bà, bố mẹ thất vọng-những
người kì vọng vào nó rất nhiều. Ly chán nản bước chân ra khỏi cổng
trường, nó chẳng muốn về nhả chút nào, cũng không biết nên đi đâu. Bỗng
có một cánh tay kéo nó lại. Thì ra là Trang Anh, cô bạn thân của nó.
- Ê, đi uống nước mía đi, tui chiêu. -Trang Anh hớn hở.
- Không, đang chán đời. – Nó chán nản nói.
Mặc
cho Ly kêu ca gào, Trang Anh vẫn quyết định kéo nó đi. Buổi chiều bên
bờ hồ thật tuyệt. Bầu trời trong xanh, từng tia nắng xuyên qua kẽ lá
chiếu xuống mặt hồ khiến mặt hồ như dát vàng, từng đợt gió thổi như xua
tan cái nắng nóng ngày hè. Cảnh đẹp cũng chẳng làm nó vui thêm chút nào.
Trang Anh tươi cười đưa cho nó bịch nước mía rồi hỏi:
- Bài kém quá hay sao mà buồn vậy?
- Biết rồi còn hỏi. Bạn buổn thế này mà te tởn quá chừng. Làm tốt lắm hả? -Nó hỏi lại
- Không, bỏ gần hết.
- Không buồn sao? -nó ngạc nhiên hỏi
- Buồn cũng chẳng để làm gì
Câu trả lời thơ ơ này khiến Thảo Ly tức giận thực sự. Nó gần như hét vào mặt bạn
- Chẳng lẽ bà ko thấy chút buồn hay thất vọng gì sao? Bà ko nghĩ đến những người kì vọng vào bà ư? Năm cuối cấp rồi.
Thấy
thái độ của bạn ,Trang Anh hơi ngạc nhiên rồi cô mỉm cười: Không phải
tôi không nghĩ đến việc đó. Tôi khác bà vì tôi dám đối mặt với sự thật.
Bà sợ thất bại vì bà chưa bao giờ đối mặt với nó, còn tôi gặp rất nhiều
lần rồi.
Lần đầu gặp thất bại, tôi cũng suy sụp y như bà.Nhưng dần
dần tôi nhận ra rằng: ”Chỉ khi dám đối mặt với thất bại thì ta mới
thành công được”. Sau mỗi thất bại, tôi rút ra được rất nhiều kinh
nghiêm. Bà xem tôi này, chẳng ai biết được lúc nào tôi vui hay buồn, kể
cả bà, vì khi nào tôi cũng cười.Tôi lạc quan luôn sẵng sàng đối mặt với
thất bại. Bà là bạn thân của tôi, tôi mong bà sẽ giống tôi sẵn sàng đối
đầu với thất bại. Nghe xong những lời bạn nói, tâm trạng của Ly đã đỡ
hơn phần nào.
Bây giờ nắm mắt lại nào. -Trang Anh hí hửng bảo Ly
Ly làm theo lời bạn và khi mở mắt ra…
- Oa lọ thổi bong bóng,bà kiếm đâu ra vậy?
- Lúc nào tôi chẳng có -Trang Anh vui vẻ nói.
- Mỗi khi có chuyện buồn là tôi lại vác xe ra đây ngồi thổi bong bóng.
Thổi xong, hết buồn luôn. Tôi biết kiểu gì hôm nay bà cũng cần dùng đến
nên mang cho bà một lọ luôn.
- Trời -Ly cười lớn
Nói rồi cả 2
đứa thi nhau thổi bong bóng.Vô số bong bóng bay trong không gian,nhẹ
nhàng vút lên trời cao, ánh mặt trời chiếu rọi trên những cái bong bóng
phản chiếu nhưng màu sắc vô cùng rực rỡ.
Nhìn theo những cái bong
bóng,nỗi buồn của Ly dường như tan biến hết.Từ nay về sau, nó sẽ sẵn
sàng đối mặt với thất bại. Vì nó biết,bên cạnh nó luôn có 1 người bạn
thân. Trên những cành cây,tiếng ve râm ran. Phượng nở đỏ rực. Một mùa
hè sôi động bắt đầu.
Nguyễn Phương Anh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét