Tôi quen Tú trong quán kem ruột. Tôi là khách, còn cậu ấy là
nhân viên. Cậu bạn nhỏ con, luôn bận bịu trong chiếc áo ca-rô giản dị
rộng thùng thình, nhưng có đôi mắt rất sáng. Lũ con gái đùn đẩy mãi mà
chẳng đứa nào dám ra làm quen với Tú. Tôi cũng nằm trong đám đấy, tò mò,
để ý, nhưng cũng chẳng nghĩ ra cớ gì tự nhiên để lại gần. Mãi đến một
hôm, thấy có một nhóc nhỏ tuổi hơn tôi là cái chắc, lớn lối với Tú vì
một lý do vặt vãnh, tôi ngồi ngay bàn kế bên, không kìm được, quay sang
nói nhỏ: “Vừa vừa thôi! Đừng có bắt nạt người khác như thế!”… Mấy hôm
sau Tú dừng lại trước chỗ tôi, bắt chuyện. Ban đầu hai đứa đều hơi lúng
túng, nhưng rồi dần dần chúng tôi thành bạn, thật tự nhiên.
Trong
quán, thỉnh thoảng Tú mang đến một cây hoa là lạ tự trồng, màu sắc sặc
sỡ. Cậu ấy không đi học, sống một mình ở ven biển. Đã dăm ba bận Tú rủ
tôi khi nào có dịp ghé chơi. “Chỗ ấy ở thế nào?”. “Một mình với biển”-
Câu nói đùa làm tôi bật cười. “Thế thì có gì mà xem?” “Kiểu gì chẳng tìm
được cái gì đó…”
Chắc bạn cũng đã hiểu ra, thế giới của cậu ấy với tôi hoàn toàn xa lạ. Tôi tình cờ bước vào đó trong những ngày thật rối ren…
Giờ thì, tôi sẽ bắt đầu nói về Dũng.
Thực
ra, tôi đã bắt đầu nói về cậu ấy rất lâu rồi, liên tục nữa là đằng
khác. Trên những bài viết trên blog yahoo để chế độ ẩn với mọi người,
hay trên những status đầy tâm trạng trên facebook. Trên blog tôi mô tả
cậu ấy rất kỹ, từ cái dáng gầy gầy xương xương khiến tôi nao lòng khi
ngắm cậu ấy ngồi bên cửa sổ ngược sáng, từ cặp mắt kính giản dị ánh lên
vẻ thông minh đến sống mũi cao và thanh. Trên status facebook, tôi chủ
yếu than thở về tình cảm của mình, mà không một lời hé lộ rằng nó hướng
đến ai.
Tôi nhìn thấy cậu ấy mỗi ngày đến lớp. Và chào nữa. Bằng
câu này, câu kia, có lúc hỏi vu vơ, có lúc cố tình tỏ ra hơi lạnh nhạt,
hòng che giấu trái tim đang đập thình thịch. Chắc cậu ấy thì không,
nhưng tôi thì ghi nhớ từng lời cậu ấy nói, từng câu chào dù ngắn gọn đến
đau lòng hay có tí ti màu sắc quan tâm. Tối nào tôi cũng ôn lại những
lời cậu ấy nói, từng ánh mắt, từng nụ cuời của cậu ấy rồi mới nhẹ lòng
mà thiếp ngủ.
“..Tối nào tôi cũng ôn lại những lời cậu ấy nói, từng ánh mắt, từng nụ cuời của cậu ấy rồi mới nhẹ lòng mà thiếp ngủ…”
Nói chính xác thì, tôi đang yêu thứ tình yêu đến từ một phía. Và thật lòng mà nói, chẳng dễ chịu chút nào.
Tôi
lại cãi nhau với Hương, cô bạn ngồi kế bên. Vì Hương chuyên gia hỏi bài
tiếng Anh của tôi mà điểm lúc nào cũng cao hơn tôi. Vì Hương mượn quyển
bài tập Địa của tôi ngay trước đợt kiểm tra vở mà không nói một câu,
làm tôi mất nguyên một đêm tìm loạn xà ngầu, sau đó phải kiếm một quyển
vở mới và làm bài tập một lèo gần hai chương… Quan trọng hơn cả, vì
Dũng thường xuyên lại chỗ tôi, để nói chuyện và cười với Hương thật rạng
rỡ. Bao nhiêu nỗi bực bội tích tụ lại trong lòng, có lúc tôi đóng chặt
cửa phòng và “gào khóc” trong im lặng.
Lớp tôi tổ chức dã ngoại,
cắm trại bên bờ biển, ăn thịt nướng và hát hò, kiểu kiểu như vậy. Tôi đã
tranh luận một trận ra trò với mẹ, hậm hực, nhịn ăn, đóng sầm cửa, khóc
lóc… nói chung là làm đủ trò mà tôi có thể nghĩ ra để mẹ thay đổi thành
kiến “đi qua đêm” dưới mọi hình thức là nguy hiểm. Không, đừng mơ là mẹ
tôi có thể thay đổi, mẹ dẹp tạm nó sang một bên đã là may mắn lắm rồi.
Tôi nhét đồ vào ba lô màu xanh, rồi lại đổ hết ra, chất vào trong cái ba
lô màu đỏ. Nhìn cá tính hơn. Chọn một đôi giày hơi bụi bặm, nhưng đi
nhiều không đau chân- ai mà biết được sẽ đi bộ dọc bờ biển bao xa chứ,
xoa đầu chú cún cưng, tôi kiêu hãnh bước ra bến xe buýt. Kiêu hãnh, đắc
thắng và còn chút hậm hực, tôi trốn mẹ đi chơi. Chẳng mấy khi Dũng đi
chơi cùng lớp, và đây là một dịp như thế…
Tôi đã nói về cậu ấy rất
nhiều, nhưng toàn ở những nơi và những thời điểm mà cậu ấy không bao
giờ nghe thấy. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ tòi ra. Cây kim về một
tình cảm lạ lùng bây giờ đang ngọ ngoạy trong tôi, thi thoảng đâm vào
tim tôi “thót” một cái, làm tôi ngờ rằng, chắc cũng sắp đến lúc không
thể ngăn nó đi xuyên qua và tự thoát ra ngoài. Có thể là ngày mai, cũng
có thể chưa…
Bốn mươi nhăm phút lắc lư khó chịu trên xe, tôi bắt
đầu ngửi thấy mùi của biển. Đặt chân xuống đất, thấy thế giới của mình
xanh đục, lỏng, mặn và trải rộng ra vô cùng. Loay hoay dựng trại, loay
hoay xếp củi, tôi cố tình đứng gần Dũng. Dũng cũng quay bên này quay bên
kia, trò chuyện rất hồ hởi với Hương, cơ hồ như chẳng hề để mắt đến tôi
ở đó. Lòng tự tin của tôi vừa dấy lên đã lại chùng xuống. Cái cảm giác
trống trải không thể khỏa lấp. Tự nhiên những nụ cười và tiếng nói xung
quanh bỗng thật nhạt nhòa. Những bực bội chất chứa trong lòng những ngày
gần đây làm tôi cảm thấy không thể dễ chịu. Tôi cần một liều thuốc kích
thích, và tôi biết phải tìm ở đâu…
Tôi gọi cho Tú như đã hẹn. Chẳng mấy chốc cậu bạn đã xuất hiện, nụ cười rạng rỡ trên môi.
- Giờ mới có dịp được thăm địa bàn của cậu nha.- tôi cười.
Tú quẹt mồ hôi, nói vui vẻ:
- Ừ, mình khuyên chân thành, nhớ cầm máy ảnh đi, cậu sẽ muốn chụp cho mà xem.
Hai
đôi chân bước trên cát, cậu ấy chân trần, tôi đi giày. Gió thổi táp vào
mặt mặn chát. Tạm quên đi nỗi trống trải vô cùng ban nãy, tạm quên đi
cậu bạn mến thương, tôi huýt sáo giai điệu Doeramon vui nhộn. Tú quay
lại cười:
- Cậu không ở lại chơi với lớp à?
- Lớp thì hôm nào chẳng gặp. Nhưng chẳng mấy dịp có thể gặp cậu ở đây.- tôi giấu thật sâu cảm xúc thật của mình.
“..Hai
đôi chân bước trên cát, cậu ấy chân trần, tôi đi giày. Gió thổi táp vào
mặt mặn chát. Tạm quên đi nỗi trống trải vô cùng ban nãy, tạm quên đi
cậu bạn mến thương..”
Tú dắt tôi đi men bờ biển đến tận cửa sông, rồi quay lại, vòng vào xem hải đăng. Tôi xuýt xoa:
- Hay nhỉ, đây là lần đầu tớ thấy tận mắt cửa sông và hải đăng ấy.
- Thì tớ đã bảo là có cái để xem mà.- Tú nháy mắt tinh nghịch.
- Nhưng nhà của cậu đâu?
- Chỗ tớ thì có gì mà xem- Cậu ấy khẽ mỉm cười, đôi mắt vẫn sáng hiền
hậu- bừa bộn lắm. Hồi sáng Giang đến, tớ đã tính dọn dẹp qua đôi chút.
Nhưng mà nghĩ lại lâu nay tớ vẫn sống vậy, thay đổi một bữa chẳng ích
gì.
- Sống một mình nên khỏe hả? Tha hồ thoải mái nha.
Một thoáng im lặng, tôi chợt nhận ra mình lỡ lời.
-
Học được cách tự lập, sống có trách nhiệm hơn.- Cuối cùng Tú cũng buông
một câu hờ hững- nhưng phần nào cũng vô trách nhiệm hơn
Gió vẫn
thổi, những suy nghĩ và cảm xúc của tôi cứ liên miên và tản mát, chẳng
thể tóm gọn. Tôi chụp vài bức ảnh vu vơ. Lúc lâu sau, cậu bạn đột ngột
lên tiếng:
- Không ai đánh thức vào buổi sáng, không ai nhắc ăn
cơm vào buổi trưa, không có ai đi làm hộ khi cậu bị ốm. Có thể trong vài
ngày, Giang sẽ thấy như vậy là hay. Nhưng mà lâu dài thì chắc là Giang
sẽ chẳng thích đâu.
Tôi bắt đầu thấy ngường ngượng. So với Tú, tôi
là kẻ có tất cả. Có bố mẹ, được đi học, có một cậu bạn để thầm thích.
Nhưng hình như tôi bất đồng với tất cả. Tôi kể cho Tú nghe về chuyện
tình cảm đơn phương lãng xẹt của mình. Về gia đình, về cãi vã, về học
hành, về áp lực, về điểm số… Cứ như thế, tôi tự tạo ra thêm stress cho
chính mình. Nhiều lúc, tôi ước chỉ có một mình mình trên thế gian này,
không xung đột gì, không phải sống vừa ý ai cả. Nhiều lúc tôi ước mình
có thể tan biến đi không để lại dấu vết.
- Tớ có lẽ là một con
nhóc xấu xa và ích kỉ, nhỉ- tôi kết luận như vậy.- Có một gia đình ổn
thỏa, thế mà có lúc tớ còn ước mình là kẻ lang thang đơn độc, như là Tú
vậy…
Tú mỉm cười, nụ cười làm tôi có cảm giác cậu ấy lớn hơn mình nhiều lắm:
-
Tớ có lang thang đâu. Mà nếu tớ là cậu, biết đâu tớ cũng như cậu thì
sao. Tớ trưởng thành sớm hơn cậu, nhưng đó là do hoàn cảnh bắt buộc. Chứ
đang yên đang lành ai muốn vậy làm gì.
- Con bạn tớ bảo, người như tớ, cả đời chẳng bao giờ được hạnh phúc cả- tôi lầm bầm.
- Cậu biết tớ trồng hoa ở đâu không?- Đột nhiên Tú chuyển chủ đề, chờ
một cái lắc đầu, rồi kéo tôi ra một vạt đất ẩm. Cậu bạn chỉ hằng hà sa
số những cây non bé tí xíu. Lần đầu tiên tôi thấy những cây non bé đến
vậy.
- Thi thoảng, mình thấy chúng mọc lên sau một đêm. Thực ra mình
chả trồng gì cả. Có lần mình thử mang một vài cây về chăm, nhưng mà nó
chết rồi- Tú chép miệng – Cứ để yên rồi tự nó lên thôi. Hạnh phúc cũng
thế mà. – Miễn là Giang nhìn thấy.
“..Có lần mình thử mang một vài
cây về chăm, nhưng mà nó chết rồi- Tú chép miệng – Cứ để yên rồi tự nó
lên thôi. Hạnh phúc cũng thế mà. – Miễn là Giang nhìn thấy…”
Cậu ấy dừng lại, và chăm chú nhìn tôi như trông chờ một sự đồng ý hiển nhiên.
-
Hạnh phúc cũng tự đến với mình nhiều chứ. Bác chủ quán kem vui tính và
tốt bụng này, những con sò ở biển này và cả người bạn như Giang này… –
Tôi nói với cậu ấy khi mắt vẫn hướng xuống chậu cây.
…
- Thực ra, tớ vẫn biết là Dũng không thích tớ, chẳng bao giờ thích tớ. Nhưng tớ cứ tự nuôi ảo tưởng cho mình…
…
- Thực ra, tớ vẫn biết là mẹ chỉ lo cho tớ thôi. Tớ cũng biết là chẳng qua vì tớ ghen tị với Hương thôi…
…
- Thực ra, có một người bạn như cậu, tớ cũng rất vui…
…
Buổi chiều hôm đó, chúng tôi đã nói rất nhiều, và cũng đã im lặng rất
nhiều. Những bức bối trong lòng tôi hòa lẫn vào giữa biển và trời, hòa
lẫn vào thinh không, đến một “nồng độ” vô cùng loãng. Những điều canh
cánh trong lòng tôi lúc trước bỗng hóa ra bé bằng cái móng tay, và những
niềm vui bỗng hóa ra vô tận.
Ăn thịt nướng dính đầy cát do gió
biển, đốt lửa trại, chơi mấy trò chơi đồng đội, chơi bài, dậy sớm và
ngắm bình minh… Tôi trở nên vui vẻ và hòa đồng hơn bao giờ hết. Tôi buôn
chuyện với Hương như chưa từng có những rắc rối, và cười tít mắt khi
bắt gặp ánh nhìn của Dũng. Về nhà, chạy òa vào ôm mẹ, lắp bắp nói lời
xin lỗi, những lỗi lầm của tôi bỗng nhiên nhẹ nhõm đến không ngờ. Một
buổi cắm trại thú vị, nhưng tôi vẫn nhớ nhất khoảng không gian “riêng”
của Tú và những gì tôi đã tìm thấy. Nói chung, cuộc sống của tôi sau đó
quả là có tốt đẹp lên. Đôi lúc, tôi vẫn stress, lo âu và cáu gắt. Những
lúc đó, tôi thường chạy ra quán kem thân thuộc, ngấu nghiến một ly kem,
và ngắm nhìn đôi mắt sáng ấm áp như những vì tinh tú, để nhớ lại câu mà
cậu bạn nói khi tôi quay về: “Chẳng cần Giang phải thay đổi hoàn toàn
cách sống của mình, chỉ cần thi thoảng cậu nhìn rộng ra một chút. Và thi
thoảng quay lại đây chơi cùng tớ, cho vui!”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét