Lạnh và gió. Ngày đó cũng giống như lúc này, chợt nghĩ có lẽ
gió đã mang cậu ấy đến. Là lần đầu tiên trong một chiều Hà Nội vồn vã,
nó và cậu ấy gặp nhau. Để rồi những lần sau, chỉ có mình nó ngóng trông
một hình ảnh, một ánh mắt, một nụ cười…
Vào những chiều
cuối tuần năm ấy, nó thường ra Bờ Hồ ngồi. Nó tìm nơi đó một góc riêng
cho mình. Con đường thì đông đúc, các hàng ghế rồi cũng kín dần nhưng mà
vẫn thấy bình yên lắm. Nhiều người thì sao chứ? Đối với nó, họ cũng chỉ
là người xa lạ. Trong câu chuyện của họ đâu có nó. Lúc này chỉ có những
áp lực, mệt mỏi bủa vây, thấy sao khó chịu quá! Đó là hồi nó bước chân
vào lớp 12 – sắp thi đại học rồi mà. Cái thói quen ngồi Bờ Hồ là cách
cho nó một chút không gian để thấy chính mình.
Hôm đó, khi đang say sưa với quyển truyện trên tay thì bỗng có người đến gần hỏi nó
- Tớ ngồi đây được không?
Ngẩng
mặt lên nhìn, đấy là một cậu con trai trạc tuổi nó. Cậu ấy đội mũ phớt,
đeo headphone, khuôn mặt rạng ngời bởi nụ cười dịu hiền đang chờ câu
trả lời từ nó.
Thì ra những chiếc ghế xung quanh đây đều kín người, và nó đồng ý.
- Ừ… ấy ngồi đi
Cậu
ấy đã xuất hiện như thế, trong ánh chiều tà phản lên nụ cười như mùa
thu tỏa nắng. Sao nhẹ nhàng đến thế mà lại bất ngờ đi vào khoảng lặng
của nó.
Hai người ngồi cạnh nhau mà không nói gì. Cậu ấy vẫn nghe
nhạc, còn nó đọc truyện. Thực ra thì nó đã liếc nhìn người con trai ngồi
cạnh đấy. Tại sao lại thế nhỉ? Có những người hàng ngày bên cạnh quan
tâm ta mà lại nhẹ nhàng vút qua trong tâm trí, nhưng có người chỉ trong
khoảnh khắc lại đã đi sâu vào lòng ta như thế?
Được một lúc, bỏ tai nghe ra, cậu ấy quay sang hỏi nó:
- Ấy học trường nào thế?
- Tớ học trường Trần Phú
- À, tớ biết trường đó, tớ học ở gần đây này. Thế lớp mấy rồi?
- Lớp 12 . Còn cậu?
- Thật vui.. tớ cũng thế.
…
Rồi
như thế, câu chuyện dần cởi mở khi mà cả nó và cậu ấy đều đang học năm
cuối cấp, có nhiều điều để nói xoay quanh đề tài học hành. Giọng cậu ấy
rất ấm, tiếng cười thì không thể quên được như phá vỡ sự tĩnh lặng một
cách tàn nhẫn- thật tự do. Đôi lúc, hai ánh mắt bắt gặp nhìn nhau, chờ
đợi gì đó trong giây lát, rồi lại thôi. Nó thấy trong lòng một chút gợn
sóng, một chút hồi hộp khi nhìn vào mắt cậu ấy.
- Này, nếu cậu cảm
thấy mệt mỏi thì hãy xem phim hài, ngủ một giấc, hay ăn gì đó, những
thứ mà con gái hay ăn linh tinh ý, đừng lo lắng,chúng ta nhất định sẽ
vào đại học
Cậu ấy đã khuyên nó thế khi thấy trong nó mệt
mỏi.Nhưng trời đã tối mất rồi lúc nào không hay, nó chào người bạn mới
ra về trong vội vã mà chỉ biết tên và trường của cậu ấy thôi.
Gặp
nhau một lần rồi chào nhau vậy đó. Bây giờ ngồi đây, chờ mong một ai đó
sẽ đến khuấy động tâm hồn đang ngủ yên của nó. Gió vẫn thường rít lên
vào buổi chiều ở nơi này. Lạnh lắm! Nhìn những bàn tay đan vào nhau, nó
mơ hồ nở một nụ cười. Nó cũng muốn một cái nắm tay thật chặt, một bờ
vai để tựa. Và nhận ra, đây là lần đầu tiên biết nhớ một người.
Đỗ Thị Hòa (Khu TT Mai Động – Hoàng Mai – Hà Nội)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét