Ban đầu, đó chỉ là một vết chàm nho nhỏ lâu lành. Rồi sau một
cuộc tiểu phẫu để cắt bỏ, nó trở thành ác mộng của đời em, khi kết quả
sinh thiết cho biết là ác tính.
Khỏi phải nói, những ngày
ấy em suy sụp và đau khổ biết chừng nào. Con của chúng mình mới lên
mười, bé bỏng khờ khạo. Em thì chưa tới 40 tuổi. Em còn yêu đời lắm với
bao nhiêu dự định. Em đang có cuộc sống ổn định, một người chồng trẻ
khỏe, đẹp trai lại giỏi kiếm tiền. Em thật sự không muốn chết!
Bao
nhiêu lần em khóc vùi trong lòng anh khi nghĩ đến cảnh sinh ly tử biệt.
Bạn bè lũ lượt đến thăm, em cố giữ vẻ thản nhiên dù lòng đầy giông gió.
Mọi người tranh thủ ghé gặp em lần cuối đây mà. Em mặc kệ ai đó với ý
nghĩ cười chê người tham sống sợ chết. Có gì đáng sợ hơn khi người ta
biết rằng mình có thể chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa. Bác sĩ chỉ nói
chung chung rằng, chưa biết thế nào, quan trọng là mình lạc quan, tin
tưởng.
Chưa
bao giờ em thiếu tự tin vào bản thân nhiều đến vậy. Anh chu đáo chăm
sóc vợ, nhưng em luôn nơm nớp trong lòng ý nghĩ, anh sẽ đi ngang về tắt
dọc đường. Em không hứng thú gì với việc ghé chợ mua con cá, con tôm
tươi rói, nấu những bữa cơm thơm nức ngon lành để cả nhà cùng ăn nữa. Em
tự cho phép mình sống trong buồn phiền tuyệt vọng. Khi anh đi làm, con
đi học, em rúc mình trong căn phòng tối, than khóc số phận. Em từ chối
những cuộc gọi hỏi thăm trong ngày của anh. Chẳng đặng đừng, em nhắn tin
để anh không thể nhận ra, giọng em đang khản đặc, nghẹn ngào.
Vậy
mà anh biết hết. Người đàn ông “lù đù” bấy lâu chung nhà hóa ra không
"tầm thường" như em vẫn nghĩ. Người đàn ông ấy giỏi chịu đựng, nín nhịn
em - kẻ vừa dễ tủi thân vừa thích gây hấn. Ai mà chịu nổi cuộc sống đang
yên đang lành, thì đùng một cái, vợ phát bệnh hiểm nghèo. Rồi vợ cáu
bẳn, bắt bẻ, khóc lóc. Rồi cái gì vợ cũng canh chừng, cảnh giác. Sao mà
chồng mình nay dịu dàng với vợ đến thế nhỉ? Yêu thương, trách nhiệm hay
đó chỉ là tấm bình phong giả tạo để che đậy tội lỗi gì bên ngoài? Hoặc
đó là sự thương hại kiểu “trả nợ đời”, chỉ mong mau mau thoát nạn?
Ai
chưa từng chăm người ốm, chắc không thể nào thấu hiểu cái cảm giác chỉ
thèm một giấc ngủ đàng hoàng mà không thể. Cố lên, cố lên. Đó là câu mà
em, trong những lúc xúc động đã… cổ vũ cho chồng. Anh cười trong mỏi
mệt. Em chợt nhớ ra, hình như chồng mình chưa bao giờ coi em như… bệnh
nhân sắp chết. Anh luôn nói về cuộc sống hiện tại, về những gì cả gia
đình đang có. Có lẽ, nhờ sự vững lòng của anh, nhờ những ân cần bao dung
mà đến khi đổ bệnh em mới nhận thấy nơi chồng đã giúp em vượt qua giai
đoạn đầy thử thách ấy. Những ngày tháng cùng em vào ra bệnh viện đã làm
anh gầy đi trông thấy. Cực nhọc đã đành, thêm cảnh chịu đựng cái tính
khí khó chịu lại nhạy cảm, dễ tổn thương của vợ mới là điều đáng nói
hơn.
Trời thương em hay muốn anh bớt vất vả, nên giờ tuy vẫn phải
thuốc thang, nhưng em đã có thể ổn định tinh thần và đi làm trở lại.
Người ta bảo em có phước nên bệnh tật bỏ đi. Em thì nghĩ khác. Phần
phước đó hẳn là của anh, nên em mới có cơ duyên mà thụ hưởng. Khi anh
xiết chặt lấy tay em và bảo, tại sao mình không thể an nhiên mà vui
sống, đừng nghĩ ngợi quá nhiều, bởi cuộc đời có ai biết chắc được ngày
mai. Em nhẹ nhõm hơn nhiều, biết rằng yêu thương và hạnh phúc là có
thật, không bệnh tật nào có thể cướp đi.
Nhiều lúc em rùng mình tự hỏi, nếu không có anh đồng hành trong đoạn đường nguy khốn ấy, đời em không biết đã ra sao…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét