Mưa vẫn long lanh trong lòng phố
Giòng xa người , giòng lặng mình trôi
Chiếc lá thu vàng công viên cổ
Ngắm nhìn trời đối mặt mưa cay
Chiều chấm nghiêng vệt buồn luân vũ
Thành phố cầm hoàng hôn buồn hiu
Xuân dang cánh xa trời bản xứ
Để lạnh lùng quầng nhánh dẻ xiêu
Giữa tháng năm - tôi tìm tháng chín
Mùa ấm nồng trong tay người xưa
Còn bao nhiêu tháng ngày câm nín
Đợi Thu về quên những mi mưa
Dấu bóng anh trong sâu tuổi ngọc
Đếm về - đi , nao nức trên tay
Mưa chìu nắng hong môi bất chợt
Và trong tôi chờ đợi đong đầy
Mưa vẫn rơi trong lòng phố sớm
Loay hoay rồi quay một vòng dư
Dang tay vớt sợi buồn của nắng
Ngỡ Thương ôm mình nũng nịu làm nư
Mưa chiều nay buồn quá phải không em ?
Đường phố đông vui bỗng chốc thành hoang vắng
Giọt nước mắt trong chợt hồng lên vị đắng
Một người đi, người đứng lại bên thềm...
Mưa chiều nay buồn quá phải không em ?
Hai nỗi nhớ phải đi về hai ngả
Ta muốn hóa rong rêu suốt đời bên phiến đá
Làm ngọn lau xanh bên dòng nước êm đềm
Mưa chiều nay buồn quá phải không em?
Người bỏ đi rồi ,ta đâu còn chi nữa
Một cánh hoa đỏ ngời như lửa
Cơn gió đi qua thổi tắt mất bên thềm
Mưa chiều nay buồn quá phải không em ?
Bốn mươi tuổi đi qua, bốn mươi mùa lá rụng
Ai có nên khôn, ta cả đời thô vụng
Đánh mất trăng rồi chỉ còn lại màn đêm...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét